Nửa đêm không ngủ được vì nhớ. Lồm cồm bò dậy mở điện thoại ra xem ảnh. Mỗi bức ảnh lại một yêu thương hờn giận khóc cười, chồng chéo đầy da...

Nửa đêm không ngủ được vì nhớ. Lồm cồm bò dậy mở điện thoại ra xem ảnh. Mỗi bức ảnh lại một yêu thương hờn giận khóc cười, chồng chéo đầy day dứt. Suy nghĩ thực sự nghiêm túc về việc dừng lại bên người ấy, chấm dứt cái sự thương nhớ đuổi bắt điên rồ này. Không phải em không yêu anh, em yêu anh nhiều, yêu cách anh yêu em bình yên. Nhưng Hà Nội ơi, yêu thì có bao giờ  đủ, mà em thì rất tham lam. 
Bangkok những ngày này không biết vui hay buồn, dửng dưng hay nồng nhiệt, sẽ đón bước chân tôi về hay chào bước chân tôi đến? Suvanabum, Samyan, Asok, Nana, Khloeng Toi, Silom, Chitlom, On Nut, Bearing, Siam và Hualampong, những cái tên tôi thuộc làu làu. Thú thực mỗi lần ngồi trong tàu điện êm như ru, nghe những âm thanh xa lạ đều đều trên loa phát thanh, phát âm thứ ngôn ngữ không thể cắt nghĩa, tôi thấy dễ chịu lạ thường. Dễ chịu đến mức có thể cười một mình. Như là yêu. Biết rằng trong tim anh mang một hình hài tôi, nhỏ xíu, dù chỉ đủ gợi một chút xao xuyến như mặt nước hồ rên lên vì chiếc lá chao nghiêng, cũng làm tôi ngạt thở vì vui sướng. Tình yêu tôi trong veo, đau đáu, nhiệt thành như một khúc hoan ca dù biết với anh tôi mãi là khách lạ. 


Tôi không dám đem Hà Nội bình yên của tôi ra đánh đổi những say mê không có lối thoát, dù trong lòng cồn cào một nỗi tiếc thương.