"Cây bằng lăng khờ ghê. Vì vội vàng nở quá sớm, nên chẳng được làm hoa của mùa hè. Nếu bằng lăng không ngạo nghễ đến thế, không tha thi...

"Cây bằng lăng khờ ghê. Vì vội vàng nở quá sớm, nên chẳng được làm hoa của mùa hè. Nếu bằng lăng không ngạo nghễ đến thế, không tha thiết tím ngắt đến thế, nếu biết mùa hè sẽ chẳng bận tâm mà kiềm chế những cụm hoa ngang tàng chóng nở chóng tàn kia, có khi nào người ta sẽ nhìn thấy bằng lăng mới chính là loài hoa gọi mùa hè đến không? Giá như hoa nở muộn hơn một chút? Đúng không anh? "
Credit : Ma Phố

Em thắc mắc như vậy khi bước qua tất cả những mùa hè, từ khi bông hoa bằng lăng đầu tiên nở đến khi bông bằng lăng cuối cùng rụng xuống. Ban đầu em chỉ thương cây bằng lăng khờ, mãi mãi là một thứ hoa nở sớm, nhường lại mùa hè cho hoa phượng nhạt nhẽo, nếu không phải vì những cánh hoa được lũ học trò trìu mến dán vào cuốn vở trắng ngày ra trường thì chắc em chẳng bao giờ thèm để mắt tới. Thế rồi dần dà em thấy giận. Thà làm người ta ghét còn hơn là người ta thương. Cả một năm sống khiêm nhường lặng lẽ, như thu hết năng lượng để nở bung ra những bông hoa cứng cáp nhất, hiên ngang ngạo nghễ nhất, phủ kín tất cả những góc lãng mạn nhất của thành phố này. Phải chú thích thêm rằng, cây bằng lăng thấp vừa phải, không cao nghển lên như cây phương, để cho ai cũng phải nhìn thấy những bông hoa đang nở rộ sảng khoái, phô bày đủ các sắc tím trên nền lá xanh. Bằng lăng nở rộ trong 3-4 tuần, khi nắng mùa hè nóng rẫy và mưa rào nặng hạt liên tục đến và đi, như xua đuổi, rồi biến mất không chút dấu vết, nhường lại những mơ mộng văn thơ văn nghệ văn gừng cho hoa phượng. Cái giống hoa sưa cũng chóng nở chóng tàn, nhưng khiêm tốn và dịu dàng, nên người ta dành cho nó nhiều tình cảm trìu mến, chẳng ai dịu dàng nổi với loài hoa ngạo nghễ ngu ngốc như bằng lăng.
Hôm nay em chợt nghĩ : thực ra, trong suốt những tháng ngày hoa niên bỏng cháy của anh, em vẫn chỉ là cây bằng lăng nở sớm lặng lẽ dưới góc sân trường. Dù có rực rỡ bao nhiêu, cũng không thể chạm tới những gay gắt yêu thương hay hờn giận, càng không thể nhận được một chút dịu dàng. Có bao giờ anh trở lại là cậu bé đứng ở góc lớp đó không, qua cửa sổ với thanh sắt cũ mèm gỉ sét,  nhìn xuống sân trường và chợt nhận ra, có một cây bằng lăng đã đứng đó rất lâu, chỉ chờ ánh mắt anh tìm thấy?
Giá như em đến muộn hơn một chút? Đúng không anh?