Trong những hình dung của con về cuộc sống của 5 năm sau, trong một căn hộ nhỏ có bếp sạch sẽ và một bồn tắm đơn trong nhà vệ sinh ở một th...

Trong những hình dung của con về cuộc sống của 5 năm sau, trong một căn hộ nhỏ có bếp sạch sẽ và một bồn tắm đơn trong nhà vệ sinh ở một thành phố nào đó không phải Hà Nội, không hề có bóng dáng của các bậc phụ huynh, con và người đấy sẽ sống bình thường hạnh phúc như hai người yêu, chia sẻ những bộn bề cuộc sống một cách đầy năng lượng. 
Trong những hình dung của con về cuộc sống của 10 năm sau, trong một căn nhà riêng rộng rãi có bếp sạch sẽ và một chiếc xe hơi cỡ nhỏ, không hề có bóng dáng của người chồng, con và con cái sẽ thơ thẩn đùa vui trên sàn nhà, ngoài sân chơi, người chồng có lẽ đi làm hoặc đi công tác hoặc không có mặt trong căn nhà đó.

Đó là sự thật, không phải nỗi thất vọng lớn lao gì hay một nỗi buồn ủy mị con bịa ra để tô vẽ cho cuộc đời vốn nhiều trái tim tan nát không tin vào tình yêu hay hôn nhân này. Con chưa bao giờ mất niềm tin vào tình yêu, sẽ không bao giờ ngừng yêu, luôn thích dựa dẫm vào đàn ông, bạn trai hoặc người yêu, sợ ăn và sợ ngủ một mình nhưng con không cần một đám cưới để đảm bảo hạnh phúc mãi mãi về sau. Nói một cách khác, con chấp nhận một sự thật rằng một happy ending có thể sẽ không bao gồm một đám cưới.

Con chưa kết hôn, nhưng con nhìn thấy niềm vui khi kết hôn với một ai đó qua cách cô dâu chú rể trao cho nhau ánh nhìn tin tưởng sáng như pháo bông giữa muôn vàn ánh mắt chực chờ háo hức. Đó là lí do con yêu những đám cưới (chắc vì ngày bé ông cho con xem phim hoạt hình nhiều quá) Con nhìn thấy cách bố đưa tay cho mẹ vịn mỗi khi mẹ xuống cầu thang nhưng con cũng nhìn thấy bố mẹ cãi nhau về mọi vấn đề trong cuộc sống, công việc. Thế nên con không đánh đồng kết hôn và hôn nhân, vì hôn nhân giống như phần hai của một bộ phim mà thường các phần hai không bao giờ hay như phần một.

Con luôn nói đùa rằng, hôn nhân mang đến nỗi buồn, nếu từ chối thì sẽ buồn ngay lập tức, nếu đồng ý thì sẽ buồn suốt đời. Xin đừng nghĩ rằng con sợ hãi e dè với hôn nhân. Sớm hay muộn con sẽ kết hôn với một ai đó, yêu con nhiều hoặc không yêu con lắm, con yêu hoặc con không yêu lắm, không biết được. Nhưng đấy sẽ là một tương lai xa, nhất là tại thời điểm hai-mươi-mấy này, khi mà gánh trên vai ước vọng của chính mình đã đủ nặng, áp lực của bố mẹ về tương lai ổn định với chồng và hai con nhỏ quả thực là quá nặng với con. Câu hỏi mà chính mình còn không trả lời được, thì hỏi mãi cũng chỉ có một câu trả lời thôi : Con không biết.

Con không biết liệu công việc này có đủ mua cho con bữa ăn ngon bố mẹ đang làm không nhưng theo đuổi nó sẽ cho con giấc ngủ ngon.
Con không biết ước mơ này sẽ đưa con đi xa đến đâu nhưng con biết con luôn có thể về nhà.
Con không biết con gái của con sau này có làm con vất vả đương đầu như con đang làm với mẹ không nhưng con biết con sẽ yêu con gái con nhiều như bố mẹ yêu con.

Nỗi lo của cha mẹ không bao giờ mất đi, chỉ chuyển từ ánh nhìn lo âu khi trông con còn nhỏ, lo con vấp ngã khi con chạy chơi ở sân trường, sang sự giận dữ bất lực khi nhìn con quyết định những bước đi đầu tiên đối đầu với thế giới. Nhưng để khôn ngoan và già dặn như bố mẹ, con có lẽ cũng già như bố mẹ rồi. Hai người sống một cuộc đời là quá nhiều, con muốn sống cuộc đời của con đầy đủ cả vui lẫn buồn, thế thôi...

Có một câu nói trong bộ phim "My black mini dress" thế này: “Khi ta vào khoảng hai mươi mấy tuổi, tuyệt đối không thể nào nhẹ nhõm được đâu.” Tuổi hai mươi mấy, mọi thứ đều dang dở. Công việc không ổn định, tình cảm không ổn định, mối quan hệ nhiều nhưng thật sự không bền chắc. Khi ta mười sáu, mười bảy, ta có gia đình kề bên. Tuổi hai mươi mấy, chỉ đơn độc ta quyết định.