Ghét nhất cái trò uống mãi không say. Kết cục là giờ vẫn thao láo ngửi mùi thuốc lá bốc ra từng chân tóc. Sao từ một cơ thể khác, khói thuốc...

Ghét nhất cái trò uống mãi không say. Kết cục là giờ vẫn thao láo ngửi mùi thuốc lá bốc ra từng chân tóc. Sao từ một cơ thể khác, khói thuốc lại có mùi hấp dẫn hơn? Êm như là ru. 
Thế mới biết giản dị gì đâu cái hạnh phúc có lời cằn nhằn khi tàn cuộc vui, có  vòng tay ôm khi đêm còn nhiều thao thức. Và trên hết khi tỉnh dậy có một ánh nhìn. Dù là giận hờn, dù là trìu mến, biết rằng đời còn có nhau.

Trong cuộc đời toàn chuyện khổ đau này, được khổ đau cùng với nhau, là một phước lành. Anh ei!