Lẽ ra mình phải viết một bài viết rất dài mới xứng với cái tựa của nó. Thế nhưng những miên man quá dài cứ trôi mãi vào đêm l ê th ê không ...

Lẽ ra mình phải viết một bài viết rất dài mới xứng với cái tựa của nó. Thế nhưng những miên man quá dài cứ trôi mãi vào đêm lê thê không thể níu lại bằng lời, mình lại đành phải viết ngắn :( 



Hôm qua mình đi tàu hoả từ Bangkok xuống Samui. Chuyến tàu này, như bao chuyến tàu khác mình đã đi, gợi nhiều đến cảm giác 'tình nhân' Không hiểu sao, với mình, hình ảnh chiếc tàu cũ kĩ với chuyển động đều đều như mê hoặc luôn là không gian lí tưởng để một câu chuyện tình có thể bắt đầu những hơi thở đầu tiên của nó. Phập phồng. Nhất là những chuyến tàu đêm. 
Có hai câu chuyện, ít liên quan đến nhau. Một câu chuyện là về bức ảnh film gần như đầu tiên mình xem trên flickr, của user Nam Quan chụp người yêu của anh ấy - Hipposible - trong một chuyến đi chung. Khoang tàu hẹp, ánh nắng sớm lan từ cửa sổ, ôm lấy gương mặt cô gái ngồi đối diện máy ảnh dịu dàng như thiên sứ. Mình ganh tị không tả xiết, nếu có một ai đó nhìn tình nhân với ánh mắt đó, thì dù là có là bên nhau một đêm cũng khó có thể quên nhau ở kiếp này. 
Câu chuyện thứ hai là bộ phim Before sunrise. Hai nhân vật chính gặp nhau trên một chuyến tàu, xa nhau cũng vì một chuyến tàu, vì lời đề nghị sẽ dành một đêm bên cạnh nhau. Mãi về sau này khi xem Her, mình vẫn không thôi thích thú khi một bộ phim toàn là thoại, 90 phút chỉ toàn là đối thoại, lại có thể thu hút mình đến như vậy. 


Bức ảnh mình không bận tâm xem lại, vì mình biết là câu chuyện đằng sau nó đã mãi mãi trở thành dang dở. [Có vài ngã rẽ làm cho mình bắt gặp họ ở những bức ảnh khác, nhưng thôi để dành cho những câu chuyện sau.] Chỉ có bộ phim là đương nhiên lọt vào top những phim mình yêu thích nhất. Nếu ai đó có một lần nghĩ đến yêu đương, hãy xem bộ phim này, không nhất thiết với người mình yêu, không nhất thiết trên một chuyến tàu hoả. [nhưng nếu có thì cũng tốt] Và nếu được, lần tới hãy đi tàu hoả, tình yêu có thể bắt đầu ở đấy thì sao?