Tôi nhớ ngày nhỏ, cả trường mẫu giáo có 3 cái xích đu hình thú cùng với mấy cái cầu trượt bằng xi măng cách điệu hình chú voi n h ờ nh ờ mà...

Tôi nhớ ngày nhỏ, cả trường mẫu giáo có 3 cái xích đu hình thú cùng với mấy cái cầu trượt bằng xi măng cách điệu hình chú voi nhờ nh màu vỏ đỗ. Ấy là do trường tôi thuộc diện "ăn chơi" so với các trường khác ở khu vực Ba Đình, nên các bậc phụ huynh mới hùn đủ tiền để sắm cái thức giải trí xa xỉ ấy cho con cháu mình đưa đẩy dăm ba phút mỗi ngày. Chứ bình thường ra, vào cái tầm thò lò thò lít như lũ chúng tôi hồi ấy, có con búp bê, bộ xếp hình hay mấy tấm tranh khổ lớn hình thú hình hoa là đã hạnh phúc lắm rồi. 
Ấy thế mà ông bố đáng mến của tôi, cầm tiền vợ dặn đi hội chmua một chiếc áo bông thật dày thật ấm, trong một phút giây yêu thương cao độ, đã lấy hết số tiền đó để mua một con ngựa gỗ lòe loẹt của Nga để tặng cho con gái mình. Khỏi phải nói món quà đó làm tôi phát điên suốt nhiều tuần liền, chìm đắm trong sự ganh tị lẫn ngưỡng mộ của chúng bạn ngày ngày vẫn mướt mải xếp hàng chờ tới lượt chơi ít ỏi của mình. Bố cho cô con gái nhỏ đặc quyền của một bà hoàng, bất chấp việc chật vật lèn kín áo khoác mỗi sáng trong tiếng thổn thức (và la rầy) của mẹ suốt một mùa đông dài của Hà Nội. 


Tôi đọc ở đâu đó nói rằng, con gái là tình nhân kiếp trước của bố, cho nên các cô gái mới luôn yêu và ngưỡng mộ người đàn ông vượt qua mọi kiếp để sống cùng một mái nhà với họ. Chẳng biết đúng hay sai, nhưng với một tình yêu lớn lao vô căn cứ như thế, trong bất cứ người phụ nữ nào cũng có một cô bé con, để vòi vĩnh và hờn dỗi khi cần, và một một bà hoàng, để tỏa sáng lộng lẫy, dù là trong mắt của chỉ một người đàn ông!