Note viết sau buổi cafe với đôi bạn học cùng cấp 3 sắp cưới. Mình nhìn chúng nó mày tao chí tớ mà buồn cười. Ngày xưa, cách đây 6-7 năm gì ...

Note viết sau buổi cafe với đôi bạn học cùng cấp 3 sắp cưới.

Mình nhìn chúng nó mày tao chí tớ mà buồn cười.

Ngày xưa, cách đây 6-7 năm gì đấy, chúng nó thích nhau, mình chính là người mai mối. Thực ra mai mối cũng chẳng phải làm gì nhiều, vì chúng nó thích nhau bỏ xừ rồi :)) Hôm ngượng ngùng trao nhau chiếc bánh Accepted trong công viên, phải có đến hơn chục đứa chứng kiến, mình chụp ảnh lại hết, nhưng cả tối chưa tìm thấy đâu, định bụng để dành đám cưới làm 1 đoạn cờ líp thật vui vẻ cho bõ lúc ngồi bệt đít ăn sinh nhật mà thực ra là cái cớ để chúng nó tỏ tình.

Tiếp câu chuyện, hồi đấy lớp có 5 thằng con trai, 2 thằng yêu nhau, mình với con Ngọc và con Giang yêu 3 thằng còn lại. Thằng Trung đàn bà nhất, mình nhớ thế, hay vật vã chuyện yêu đương. Thằng Tuấn thì nhăng nhố, chàng hót boi của công chúng, mình không chê gì nó đâu, vì mình yêu nó nhất. Còn lại một người là người yêu chính thức đầu tiên của mình, không gọi là thằng, gọi là anh.

Câu chuyện bắt đầu bằng những trò tán tỉnh trẻ con, những dấu yêu vụng dại, những hứa hẹn ngây ngô như bất cứ một phim Hàn hoặc phim teen Việt nào có thể vẽ ra. Về sau này, dù có đứng trước bao nhiêu người con trai, mình cũng không bao giờ có thể cảm thấy nhỏ bé khát khao như khi đứng trước anh nghe lời tỏ tình hôm ấy. Mùa hè năm 2007 ngắn vô cùng, bốn tháng không đủ nuôi dưỡng tình yêu nhỏ vừa mới nảy mầm, anh đi du học. Không ai nói lời chia tay, anh viết cho mình 1 cái entry trong blog chung của 2 đứa, đại ý như thế này :

Anh sẽ nnhững cái hôn vội, răng đập vào răng
Sẽ nhớ lúc em cười, mắt híp lại
Sẽ nhớ ước mơ về một ngôi nhà có bể cá chỉ để nuôi rùa và ốc, một tủ lạnh đầy rau củ
Và ôi thôi là nhiều nước mắt trong buổi chiều ngày thứ 6 cuối cùng.

Mình chưa bao giờ ghét anh vì anh chọn cách bỏ đi, chỉ giận dữ suốt một thời gian dài về những vụn vỡ tình yêu đầu tiên, về niềm tin giờ đã không còn trong veo, về những yêu thương mình đặt vào tay anh, anh sẽ đem đi đặt vào lòng bàn tay khác và về vết sứt ở chiếc răng cửa, kết quả của chiếc hôn vội trước khi chia tay. Như một lẽ tất nhiên trái tim phải học cách lành lặn và đập bình bịch trở lại, nhưng mỗi khi nghĩ về anh, mình lại nhìn thấy tình yêu ấy lắng đọng trong một dáng hình thật khác, câu hỏi về tình yêu đầu dang dở dần dà không còn là mối bận tâm nữa. Biết đâu ở trong một thế giới song song như mấy fim fiction hay vẽ ra, ngồi gọi nước chanh và thử váy cưới của ngày hôm nay không phải là con Ngọc mà là mình thì sao nhỉ :))



Vì những kí ức chưa bao giờ là của ngày hôm qua.



Link facebook : 'Bởi vì thế gian này vạn dặm, quá rộng dài nên dễ lướt qua nhau'