Em rất dễ ngủ, em rất dễ dãi trong việc ngủ, bằng chứng là em đã từng ngả lưng xuống nhiều chiếc giường khác nhau và hài lòng. Nhưng em ghét...

Em rất dễ ngủ, em rất dễ dãi trong việc ngủ, bằng chứng là em đã từng ngả lưng xuống nhiều chiếc giường khác nhau và hài lòng. Nhưng em ghét ngủ một mình, em ghét những khoảng trống xung quanh em đo bằng sải tay trong bóng tối, kể cả khi đang nằm trên một chiếc đệm du lịch nhỏ xíu xiu.
 
Em cố lý giải cái sự hư hỏng ấy như thế này : ngày còn bé, bố mẹ bận bịu, những giấc ngủ trưa chán chường luôn được an ủi bằng cuốn sách truyện long gáy và giọng đọc đều đều của ông ngoại. Lớn lên một chút, vì diện tích có hạn của chung cư kiểu cũ, em được phân công nằm cạnh bố để bịt mũi bố mỗi khi bố ngáy làm ảnh hưởng đến Bin, hồi đấy mới đẻ còn bé xíu. Lớn thêm một chút nữa, em có bạn trai. Cái sự ngủ cạnh đàn ông, hay nói cho công bằng, là ngủ cạnh một ai đó, trở thành thói quen, trở thành điều tất-lẽ-dĩ-ngẫu như việc Hà Nội có bốn mùa, em chỉ có một mùa đỏng đảnh thôi. Quay mặt sang là phải có một ánh mắt, giơ tay ra là phải chạm một bàn tay, nếu không em sẽ giận lắm, giận anh, giận vu vơ cả khi chẳng có ai để giận.

Em mới mua một cái đệm sưởi, rất hay, gạt 'Tách' một cái rồi chạy xuống uống cốc nước, khi chạy lên là cả cái giường đã ấm sực. Nhưng bây giờ em vẫn đang ngồi tựa lưng  vào cửa sổ, bàn tay ấm nhưng mười đầu ngón tay lạnh ngắt, không cảm thấy bàn chân của chính mình đang ngọ nguậy dưới 2 lớp chăn lông đắt tiền em chuẩn bị cho những ngày mùa đông dài như gió thổi, gõ cành cạch xóa cành cạch những từ ngữ êm ái mình hay thủ thỉ với nhau [ái ngại những cái nhìn vô học của lũ người dè bỉu đàn bà ngủ với đàn ông]. Anh biết đấy, em không ngủ được khi bị lạnh chân, cái kiểu lạnh đỏng đảnh mà đệm sưởi không thể chiều được. Em muốn ngủ với anh.

Èo, lại một mùa đông cô đơn, hai nửa cô đơn nằm trên hai chiếc giường đơn cô đơn. Và những sáng mùa đông cô đơn khi tỉnh dậy mở mắt ra chẳng có một ánh mắt, giơ tay ra chẳng chạm một bàn tay huhu
Mùa đông chán phèo.





And I remember the single matress we shared the first time we heard the sea breaking at night.